Bị em hàng xóm mũm mĩm cưỡi ngựa muốn gãy cả xương chậu

Hai người còn chưa chạm vào nhau, Thanh đã nghe Lãm bắt đầu vuốt ve đôi nhũ hoa của mình bằng ánh mắt. Diệu Phương rụng rời tay chân, tin rằng chị mình đã chết. Lãm càng dữ tợn hung bạo, Phương càng sướng. Khi những giọt nước tiểu cuối cùng vừa lóng lánh nhểu ra khỏi cái khe nhỏ xíu… một bàn tay lạ đã luồn từ bên dưới mông Phương lên, bóp nhẹ âm hộ ẩm ướt của cô bé. … xin thầy tha cho em… đừng làm như thế… »
« Đừng làm như thế… thì làm như thế nào ? Mấy bịch hàng thêu chờ giao bà Sương nằm ngả nghiêng nơi cửa vào bếp, rơi cả vải ra ngoài. Cô bé sợ hãi, úp mặt xuống gối ngất lịm đi…
Khi Diệu Phương tỉnh lại, trời đã về chiều. Cái gắt gỏng khó ưa của Thanh, cũng dễ hiểu, đã đến từ việc một cô gái trẻ cả ngày phải ngồi trên xe lăn quanh quẩn trong nhà, không người yêu không cả bạn bè. Cô bé bật khóc. Sự im lặng nặng nề bên ngoài cho cô bé biết rằng Lãm đã ra đi. Vì phải ưu tiên cho người tật nguyền khó đi lại và cho công việc thêu may gia công, điện thoại duy nhất trong nhà đã được đặt trong phòng Thanh.