Mới vào làm mà đã lỡ làm chị đồng nghiệp có thai

Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Hoàng bước ra từ căn bếp nhỏ, đôi dép lê lẹp kẹp trên sàn gỗ, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm?